So với tổng số khoảng 4,7 triệu học sinh phổ thông và sinh viên các trường Đại học và Cao Đẳng ở nước ta hiện nay thì số lượng khoảng 60.000 du học sinh Việt Nam tại các cơ sở đào tạo nước ngoài (trong đó ở Australia có 15.000, ở Mỹ có 13.000, và ở Pháp có 7.000) chỉ chiếm một tỉ lệ khá thấp. Mỹ là nước thứ hai trên thế giới có số du học sinh Việt Nam theo học nhiều nhất. Năm 2009, Việt Nam trở thành quốc gia đứng thứ 9 trên thế giới về số lượng du học sinh tại Mỹ.1. Hệ thống giáo dục đại học ở Mỹ dân chủ và tiên tiến bậc nhất trên thế giới. Tôi có những buổi học 4 môn liên tục từ 11 giờ trưa tới 5 giờ chiều mà chỉ được nghỉ 15 phút để chạy từ giảng đường này sang giảng đường khác, ăn đồ ăn nhanh ở trong lớp thường là giải pháp cho các bữa trưa của tôi. Không những được phép ăn uống, mà tôi còn có thể nhắn tin bằng di động hay dùng máy tính xách tay trong lớp. Không có chuyện giáo sư gọi sinh viên trả lời như một điều trừng phạt khi sinh viên đang suy nghĩ đâu đó. Sinh viên chúng tôi được tranh luận thẳng thắn mà không bị đánh giá thái độ mỗi khi phản bác ý kiến của thầy cô.
So với tổng số khoảng 4,7 triệu học sinh phổ thông và sinh viên các trường Đại học và Cao Đẳng ở nước ta hiện nay thì số lượng khoảng 60.000 du học sinh Việt Nam tại các cơ sở đào tạo nước ngoài (trong đó ở Australia có 15.000, ở Mỹ có 13.000, và ở Pháp có 7.000) chỉ chiếm một tỉ lệ khá thấp. Mỹ là nước thứ hai trên thế giới có số du học sinh Việt Nam theo học nhiều nhất. Năm 2009, Việt Nam trở thành quốc gia đứng thứ 9 trên thế giới về số lượng du học sinh tại Mỹ.1. Hệ thống giáo dục đại học ở Mỹ dân chủ và tiên tiến bậc nhất trên thế giới. Tôi có những buổi học 4 môn liên tục từ 11 giờ trưa tới 5 giờ chiều mà chỉ được nghỉ 15 phút để chạy từ giảng đường này sang giảng đường khác, ăn đồ ăn nhanh ở trong lớp thường là giải pháp cho các bữa trưa của tôi. Không những được phép ăn uống, mà tôi còn có thể nhắn tin bằng di động hay dùng máy tính xách tay trong lớp. Không có chuyện giáo sư gọi sinh viên trả lời như một điều trừng phạt khi sinh viên đang suy nghĩ đâu đó. Sinh viên chúng tôi được tranh luận thẳng thắn mà không bị đánh giá thái độ mỗi khi phản bác ý kiến của thầy cô.
Thuế thu nhập doanh nghiệp do chính phủ liên bang và tiểu bang đánh vào lợi nhuận kinh doanh. Tức là doanh thu của doanh nghiệp kiếm được từ hoạt động buôn bán trừ đi chi phí.
Công ty hợp danh, công ty S, LLC và công ty tư nhân được chủ sở hữu nộp thuế theo hình thức thuế thu nhập cá nhân. Trong khi các tập đoàn C phải nộp thuế thu nhập doanh nghiệp. Lúc này, gánh nặng thuế không chỉ đè lên doanh nghiệp mà còn lên người tiêu dùng và nhân viên. Vì lúc này việc nộp thuế làm cho giá cả cao hơn và lương thấp hơn.
Theo thời gian, nhiều quốc gia đã chuyển sang đánh thuế các tập đoàn ở mức thấp hơn 30%. Mỹ đã hạ thuế suất thuế thu nhập doanh nghiệp liên bang xuống 21% như một phần của Đạo luật cắt giảm thuế và việc làm của Hoa Kỳ năm 2017.
Đây là loại thuế đánh vào tiền công và tiền lương của người lao động. Mức thuế này được dùng để tài trợ cho các chương trình bảo hiểm xã hội. Số tiền thuế biên chế được chủ lao động khấu trừ từ thu nhập của họ được liệt kê rõ ràng trong phiếu lương.
Tại Mỹ, thuế biên chế lớn nhất là 12,4% tài trợ cho An sinh xã hội. Bên cạnh đó là dùng 2,9% mức thuế để tài trợ cho Medicare. Một nửa số thuế biên chế được nộp trực tiếp bởi người sử dụng lao động. Nửa còn lại được khấu trừ từ tiền lương của nhân viên.
Tài sản vốn nói chung là mọi thứ được sở hữu và sử dụng cho mục đích cá nhân, niềm vui hoặc đầu tư. Nó bao gồm cổ phiếu, trái phiếu, nhà cửa, xe hơi, đồ trang sức và tác phẩm nghệ thuật. Và khi một trong những tài sản đó tăng giá trị, bạn sẽ phải nộp thuế. Ví dụ: khi giá cổ phiếu bạn sở hữu tăng lên, kết quả là cái được gọi là “lãi vốn”. Và bạn phải nộp thuế cho phần lãi vốn đó.
Thuế tiêu thụ đặc biệt là thuế áp dụng đối với một hàng hóa hoặc hoạt động cụ thể. Ví dụ phổ biến về thuế tiêu thụ đặc biệt bao gồm thuế thuốc lá, rượu, soda, xăng và cá cược.
Chính phủ có thể áp dụng thuế đặc biệt đối với các sản phẩm với hy vọng giảm tiêu thụ và chi phí chăm sóc sức khỏe liên quan.
Thuế tài sản ở Mỹ chiếm hơn 30% tổng số thu thuế của tiểu bang và địa phương. Chính quyền địa phương dựa vào doanh thu từ thuế tài sản để tài trợ cho các dịch vụ công cộng như trường học, đường xá, cảnh sát và sở cứu hỏa cũng như các dịch vụ y tế khẩn cấp.
Thuế giá trị gia tăng (VAT) là thuế tiêu thụ được tính trên giá trị gia tăng trong từng công đoạn sản xuất của hàng hóa hoặc dịch vụ.
Người tiêu dùng cuối cùng là người trả thuế VAT. Hơn 140 quốc gia trên toàn thế giới và tất cả các quốc gia thuộc Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (OECD) đều áp dụng thuế VAT. Tuy nhiên, một số tiểu bang ở Mỹ không áp dụng thuế VAT. Đây cũng là điểm khác biệt trong hệ thống thuế ở Mỹ và Việt Nam.
Mỹ áp đặt thuế quan hoặc thuế hải quan đối với hàng hóa nhập khẩu. Thuế được áp dụng tại thời điểm nhập khẩu và được thanh toán bởi nhà nhập khẩu trong hồ sơ.
Thuế hải quan khác nhau tùy theo quốc gia xuất xứ và sản phẩm. Hàng hóa từ một số quốc gia được miễn thuế theo các hiệp định thương mại khác nhau.
Việc không tuân thủ đúng các quy tắc hải quan có thể dẫn đến việc tịch thu hàng hóa và xử phạt hình sự đối với các bên liên quan. Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Hoa Kỳ (“CBP”) thực thi các quy tắc hải quan.
Nhìn chung, hệ thống thuế tại Mỹ vô cùng chặt chẽ và những điểm giống nhau giữa thuế ở Mỹ và Việt Nam.
Chương trình này dành cho những em học sinh có học lực kém, khả năng tiếp thu chậm. Ở đây các em cũng sẽ được học những môn cơ bản, nhưng sẽ thiên về thực hành nhiều hơn. Sau khi học xong lớp 9, các em cũng sẽ được nhận bằng tốt nghiệp. Những bạn nào học lực tốt thì có thể chuyển sang hệ Realschule để học tiếp, còn không thì sẽ đi học nghề.
Đây là bậc học dành cho những bạn học khá giỏi. Ở đây, mỗi học sinh sẽ bắt buộc phải học hai ngoại ngữ (như trường mình ngày xưa là tiếng Anh & tiếng Pháp hoặc tiếng Anh & tiếng Latinh). Tới lớp 12 thì sẽ bắt đầu tập trung vào học chuyên sâu và chia ra làm các môn Leistungskurse (môn chính) và Grundkurse (môn phụ). Các môn chính sẽ được học nhiều hơn và hệ số điểm thi cũng sẽ được nhân lên mấy lần. Lớp 11 hoặc lớp 12 mỗi học sinh cũng sẽ phải viết một bài tiểu luận dài 10-12 trang, sau khi có bằng tú tài thì các bạn ấy có thể đi học nghề hoặc học Đại học.
Hồi còn học ở Gymnasium thì trường mình hay tổ chức cho học sinh tới một trường Đại học nào khoảng một tuần để các bạn học sinh có thể tập làm sinh viên. Hầu hết tất cả các buổi sáng và hai buổi chiều học sinh sẽ lên giảng đường và được tự chọn tham gia các môn học mà các bạn ấy quan tâm. Những buổi chiều còn lại thì sẽ tham gia vào các buổi học thuyết trình hoặc lắng nghe các anh chị sinh viên chia sẻ về cuộc sống của một tân sinh viên. Đầu lớp 12 thì lớp sẽ đi dã ngoại (Studienfahrt) ở một đất nước nào đó, có thể là Pháp, Séc, Ý, Tây Ban Nha hay Anh. Mục đích là để cho các em học sinh được mở rộng tầm nhìn, được có cơ hội được học hỏi và sử dụng vốn tiếng anh và ngoại ngữ đã học.
Email: [email protected]
Facebook: DWN.Deutsch.Warum.nicht
HIỂU BIẾT VÀ CHẤP HÀNH PHÁP LUẬT LÀ BẢO VỆ CHÍNH MÌNH VÀ CỘNG ĐỒNG, VÌ MỘT XÃ HỘI DÂN CHỦ, CÔNG BẰNG, VĂN MINH
Qua những phân tích về các loại thuế ở Mỹ và Việt Nam cho thấy hệ thống thuế tại Mỹ có tính phức tạp hơn. Thuế ở Việt Nam chỉ có một đạo luật được áp dụng từ trên xuống. Trong khi đó ở Mỹ phải nộp các mức thuế khác nhau ở tiểu bang khác nhau. Bạn cũng có thể dễ dàng tìm thấy những tiểu bang miễn thuế thu nhập như Alaska, Florida, Nevada, Texas, Washington,… Ở những tiểu bang này sẽ có mức thuế giá trị gia tăng và thuế tài sản cao hơn để bù đắp lại. Khi làm việc và định cư tại Mỹ, bạn cần nghiên cứu thật kỹ các mức thuế ở các tiểu bang khác nhau để đưa ra được sự lựa chọn phù hợp.